Đổi Server Nếu Không Load Được:
SV #1 SV #2

Phim sex loạn luân anh rể yêu em vợ

Phim sex loạn luân anh rể yêu em vợ hai anh em lén lút địt nhau, anh rể lỡ yêu em vợ xinh đẹp, hai anh em vụng trộm địt nhau khi vợ anh vắng nhà. Rồi tôi cũng gắp cho Minh An một miếng mà cô ấy chỉ đỏ mặt lắc đầu từ chối, cái Trâm cũng vậy nữa. Thế là cả đĩa thịt đó chỉ có ba tên đàn ông chúng tôi ăn. Ăn uống xong xuôi cũng đã sang đầu chiều, cả bọn cuốc bộ về nghỉ ngơi mà chưa có kế hoạch gì cho buổi tối.
Bữa trưa ngon miệng nên tôi ăn có hơi nhiều, vừa về tới phòng mình liền lăn ra thiếp đi. Tới khi tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã là lăm giờ chiều. Nghĩ bụng muốn rủ Minh An đi dạo quanh một vòng rồi về ăn tối, tôi tới gõ cửa phòng cô ấy.
Nhưng đợi một hồi, cũng chẳng có tiếng đáp lại trong phòng như không có ai, lấy làm thắc mắc tôi qua phòng Vũ rồi phòng Khanh xem thử, nhưng cũng vậy bốn người họ đều không có trong phòng. Có vẻ bọn họ hẹn nhau đi đâu đó trong khi tôi còn đang ngủ. Vừa lúc tôi muốn về phòng lấy điện thoại gọi thử, thì qua lan can nhìn xuống sảnh tôi thấy cái Trâm đang lấm lét đi đâu đó bộ dáng mập mờ đầy kì lạ. Lấy làm tò mò tôi không gọi mà đi cầu thang bộ xuống dưới, khi tới nơi thì nó đã kịp bấm thang máy đi vào bên trong.Đứng trước cửa thang máy, tôi nhìn lên chờ xem số tầng mà con bé lên rồi vào thang máy bên cạnh lên đúng tầng đó.
Khi cửa thang máy mở ra tiếng động làm cái Trâm chú ý, vừa lúc tôi thấy nó đang thậm thụt đứng trước một căn phòng, đồng thời nó cũng phát giác ra tôi, con nhỏ có vẻ bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh đưa tay ra hiệu báo tôi yên lặng. Tuy không mấy rõ ràng, nhưng tôi vẫn làm theo, đi về phía nó hỏi nhỏ :
– Em làm gì lén lút ở đây vậy ? Rồi mấy người kia đâu, sao anh gõ cửa lại không thấy ai vậy ?
– Thì…em theo dõi Minh An.
– Sao cơ ? Minh An ở đây á ? Rồi sao em lại đi theo người ta, vậy là không tốt đâu nhé.
Con nhỏ liền phụng phịu đáp lại.
– Chứ anh nghĩ em vì ai mà làm vậy hả ?
– Nhưng sao em lại theo dõi cô ấy ?
– Vừa rồi em tính đi mua ít đồ, mà nhớ ra không cầm theo điện thoại nên trở lại phòng lấy. Mà khi về tới ngoài cửa em nghe Minh An nói chuyện với ai đó, giọng có vẻ thân mật lắm, còn nghe cô ấy hỏi lại người kia về số phòng ở tầng này. Em định qua bên anh hỏi mà gọi cửa không thấy nên em mới đi luôn xem sao.
– Chắc là đồng nghiệp nào đó, hay sao…Thôi mình về đi, lén lút theo sau người khác là không tốt đâu…
Quả thực tôi ghét chuyện theo dõi hay bám đuôi một ai đó, vì cảm giác như chẳng khác gì đám báo mạng rẻ tiền chuyên rình rập đặt điều đưa tin nhảm vậy.
– Không đâu, tại lúc sau em còn thấy Khanh đi cùng cô ấy nữa, mà…bộ dáng họ…trông tình tứ lắm…
– Làm gì có chuyện đó, hay em nhìn nhầm với ai thì sao…Minh An sao lại…như vậy được.
Nghe con nhỏ nói tôi đã biết chắc nó nhìn lầm, Minh An đâu phải không rõ Khanh là loại người gì, sao có thể phát sinh điều gì đó với anh ta được. Chưa kể suốt quãng thời gian này tôi và cô ấy đang phát triển rất tốt, không ít lần cô ấy bóng gió thổ lộ với tôi. Nhưng do chuyện hợp đồng nên tôi chỉ đành giả như không hiểu, nhưng vẫn cố gắng thể hiện cho cô ấy thấy tình cảm của mình và có vẻ cô ấy cũng biết điều đó nên chúng tôi mới có chuyến đi này. Giờ con nhỏ lại nói Minh An và Khanh lén lút qua lại, làm sao có chuyện đó được. Với lại Khanh là kẻ phóng túng nên chẳng loại trừ khả năng cậu ta kiếm gái tới thỏa mãn, và tình cờ cô gái đó có vóc dáng na ná Minh An nên em tôi mới lầm tưởng.
– Không đâu tại khi em trông thấy hai người, em còn về phòng xem thử thì đâu thấy cô ấy trong phòng.
– Thì chắc cô ấy đi đâu đó, hoặc giả cô ấy đi gặp bạn thôi thì sao ? Cả anh Vũ cũng đâu có trong phòng, có khi hai người đó giờ đang tìm mình cũng nên ấy chứ.
Tôi kéo tay ý muốn nó cùng mình rời đi, nhưng con nhỏ chỉ thoáng dao động rồi lại kiên quyết gạt tay tôi ra.
– Dù sao cũng đến đây rồi, cứ đi một vòng xem sao ?
– Thôi đi, em cứ thập thò vầy người ta tưởng là có ý xấu lại sinh nhiều chuyện nữa.
– Không sao đâu mà, mình đi thử một vòng không ai thấy đâu.
Nói rồi nó liền mặc tôi có đồng ý hay không đi tới căn phòng gần nhất áp tai nghe ngóng, thấy có điều khác thường liền chuyển sang bên phòng đối diện. Thấy nó vậy tôi cũng chẳng nỡ bỏ mặc, bởi dù sao nó cũng có ý lo cho mình. Thế là tôi vừa canh chừng vừa bám theo sau nó. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi hết cả dãy hành lang. Sau khi để nó nghe ngóng nốt căn phòng cuối cùng, tôi liền vui vẻ cầm tay nó kéo đi. Dù sao chuyện này được chứng thực cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Đó thấy chưa, đâu có cái gì. Trước khi có ai đó lên đây thì mau đi thôi.